Không ồn ào, không chạy theo thị hiếu, Trần Minh Cường chọn cách bước vào văn chương bằng trái tim nhiều vết xước, và để lại dấu ấn sâu sắc qua tập tản văn đầu tay – Những mảnh vỡ. Một cuốn sách không kể những chuyện lớn lao, nhưng khiến người ta lặng người vì chính những điều nhỏ bé mà ai cũng từng đi qua.


Từ đạo diễn đến người kể chuyện bằng chữ
Trước khi được biết đến như một cây bút cảm xúc, Trần Minh Cường là đạo diễn sân khấu, là giảng viên nghệ thuật, là người đứng sau nhiều chương trình văn hóa lớn nhỏ. Đó là một thế giới của ánh đèn, của bố cục, của âm thanh và hình thể. Nhưng song song với nó, vẫn luôn có một người nghệ sĩ lặng lẽ mang theo những ký ức cũ, những câu chuyện chưa kể, và cả những vết thương chưa thành sẹo – cất trong lòng như từng mảnh vỡ.


Và rồi, ông không giữ lại cho riêng mình.
Viết như thở, viết như lặng lẽ hồi tưởng
“Những mảnh vỡ” không phải là tuyên ngôn văn chương, càng không phải là sự phô diễn kỹ thuật viết. Đó đơn giản là những dòng hồi tưởng được viết ra bằng cảm xúc thuần khiết nhất. Từ “Ngày em vô tư qua cầu” đến “Tôi thương em”, từ “Ly cà phê chua” đến “Chiều buồn hay là mắt em”, từng bài viết là một vệt ký ức, từng câu chữ như một nốt trầm ngân lên từ những điều đã cũ.


Nhưng chính vì viết bằng trải nghiệm thật, từng trang sách của Trần Minh Cường khiến người đọc có cảm giác như đang trò chuyện với một người tri kỷ. Không ai dạy đạo lý, không ai giảng giải đúng sai. Chỉ có một người từng yêu, từng buông tay, từng tiếc nuối… đang nhẹ nhàng nhắc ta nhớ rằng: “Có những điều mất đi không phải để lãng quên, mà để nhắc ta trưởng thành.”


Một văn phong đậm chất sân khấu và giàu hình ảnh
Xuất thân là đạo diễn, Trần Minh Cường sở hữu khả năng đặc biệt trong việc “dựng cảnh” bằng ngôn từ. Mỗi đoạn văn như một cảnh phim tĩnh lặng: có ánh sáng, có chuyển động, có khoảng dừng. “Hương dầu dừa” không chỉ là mùi hương, mà là cả một khung hình buổi chiều bên sông. “Vết cắt của ký ức” không chỉ là ẩn dụ, mà là một cú lia máy sâu vào nội tâm người kể chuyện.


Dù là tản văn, nhưng chất thơ vẫn len lỏi. Chữ nghĩa mềm mại, có tiết tấu riêng – như một bản nhạc buồn lặng lẽ phát trong tim người đọc. Đó cũng là lý do khiến tác phẩm này không cần triết lý, mà vẫn khiến người ta chiêm nghiệm.
Viết để giữ lại điều dễ quên
Trần Minh Cường từng chia sẻ: “Tôi viết không phải để níu kéo quá khứ, mà để giữ lại những điều dễ quên – mà thật ra không nên quên.” Chính triết lý ấy khiến Những mảnh vỡ trở thành một không gian rất riêng – nơi ký ức không bị cũ kỹ, nỗi buồn không bị bi lụy, và quá khứ không bị đóng bụi. Người đọc bước vào sách, gặp lại một phần đời mình trong đó – có thể là ánh mắt cũ, là mùi tóc xưa, là tiếng bước chân ai đó rời đi không ngoảnh lại.


Với Trần Minh Cường, văn chương không phải là đích đến. Nó là một hành trình âm thầm – đi qua những miền ký ức, gom nhặt lại từng mảnh vụn của cảm xúc – để rồi một ngày, ghép lại thành một tấm gương, soi thấy mình đã từng yêu rất thật, từng sống rất sâu. Và có lẽ, đó là tất cả những gì một người viết cần làm.

