“Chiếc gương ghép từ những mảnh quá khứ sẽ soi đường cho hiện tại” – lời nhận xét tinh tế của TS. Lê Hồng Phước trong phần giới thiệu tập tản văn Những mảnh vỡ của Trần Minh Cường đã chạm đến trái tim người đọc ngay từ những trang đầu tiên. Và quả thực, từng câu chữ trong tập sách ấy chính là những mảnh gương – có mảnh sắc nhọn vì tổn thương, có mảnh trong veo vì yêu thương, và cũng có những mảnh đã ố màu theo thời gian – nhưng tất cả, khi ghép lại, lại trở thành tấm gương phản chiếu một hành trình sống đầy cảm xúc và ý nghĩa.


Những mảnh vỡ không viết về những điều to tát. Nó viết về một mái tóc vương mùi dầu dừa, một ly cà phê không còn đúng vị, một đôi mắt buồn trong buổi chiều cuối năm, hay một nhịp cầu nơi người con gái vô tư bước qua để lại sau lưng cả một người chờ đợi. Mỗi chi tiết nhỏ là một mảnh ký ức, một đoạn đời, một khoảnh khắc mà ai rồi cũng từng đi qua – lặng lẽ nhưng sâu đậm.


Điều khiến tác phẩm này chạm đến người đọc chính là sự cân bằng giữa nỗi đau và sự chữa lành. Đọc “Mình tha thứ cho nhau, được chưa?”, người ta nhận ra tha thứ không phải là yếu đuối, mà là mạnh mẽ bước tiếp với trái tim biết bao dung. Đọc “Bên lở – bên bồi”, người ta thấu hiểu rằng không phải mọi tình yêu đều có thể cùng nhau đến đích, nhưng vẫn có thể giữ nhau trong lòng – như một phần không thể tách rời.


Trần Minh Cường không chỉ kể chuyện đời mình, mà dường như đang viết hộ bao người đọc. Những cảm xúc mộc mạc nhưng thật đến đau lòng ấy gợi lại những điều tưởng đã lãng quên, để ta hiểu rằng: quá khứ, dù từng khiến ta tổn thương, vẫn là nền móng cho những bước đi vững chãi hơn về sau.


Tập tản văn này không khiến ta rơi nước mắt vì bi lụy, mà khiến ta mỉm cười trong lặng lẽ – vì đã từng yêu, từng sống, từng khờ dại. Có thể ta không thể thay đổi những điều đã qua, nhưng ta có thể chọn cách nhớ về nó bằng lòng biết ơn. Biết ơn vì đã từng có ai đó bước vào đời ta, để lại một vết xước – nhưng cũng là một bài học.


Và khi gấp lại trang cuối cùng, ta không chỉ thấy mình trong từng câu chữ, mà còn thấy rõ hơn con đường phía trước. Vì chính từ những mảnh vỡ ấy, ta học được cách yêu lại – bình thản hơn, chân thành hơn, và trưởng thành hơn.



